22 thg 1, 2013

EM, ANH VÀ NGÀY XƯA (viết cho một người bạn)


Anh đến rồi đi nhanh như cơn gió
Chẳng đủ để kịp nhớ đã nói gì
Với em, lời anh như lưỡi dao găm vào quá khứ
Chẳng hiểu cuộc đời có xóa được hết nỗi đau


Ngày xưa, em mở bờ môi để đợi môi anh
Mở rộng tay đợi anh giang tay siết chặt
Em nhắm mắt, đợi anh hôn lên mắt
Để tóc dài, đợi anh vuốt nhẽ khẽ lướt bờ vai


Anh đến quá nhanh, anh đi cũng quá nhanh
Em chẳng rõ anh có yêu em không nữa
Em chẳng biết trái tim anh có bao giờ rực lửa
Mà thổi bùng thiêu đốt trái tim em


Ngày xưa, em mở bờ môi để đợi môi anh
Em mở mắt, đợi ánh mắt anh nhìn em đắm đuối
Và cơn gió thoảng qua, lời chia tay anh nói vội
Em bàng hoàng rơi rớt tháng năm


Em hiểu rằng anh chẳng thuộc về em
Anh là gió, anh chẳng thể thổi cho diều em bay cao mãi
Gió đi rồi, chỉ còn diều ở lại
Bỏ quên mình trên bãi cỏ xanh


Anh ra đi, không phải luật trời dành
Mà em hiểu, vì trái tim em không đủ lớn
Vì ánh mắt, anh chẳng thể nhìn đắm đuối
Và bờ mi, anh chẳng thể hôn dù đã khép đợi chờ


Ngày xưa, em mở bờ môi để đợi môi anh
Nhớ bàn tay nào từng vuốt nhẹ em lên má
Vòng ngực nào từng ôm em như gửi em về biển cả
Để một lần, em tự thấy thẳm sâu


Rồi tất cả qua mau, như lời chia tay, anh chỉ nói một câu
Để lại môi em chờ môi anh mãi
Em mở mắt, nhưng con tim khép lại
Dù bờ môi, vẫn đợi mãi môi anh..."

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét