Vẫn biết là anh chẳng đến
Mà em vẫn cứ ngồi chờ
Thời gian như
là lời ngỏ
Đêm thành một
kẻ bơ vơ
Tách cafe của
riêng anh
Em gọi.Rơi
từng giọt nhỏ
Đen quánh như là đêm đó
Hay là huyễn hoặc của em
Em chẳng ngồi một mình đâu
Vì đêm đã thành người bạn
Không yêu thì anh chẳng đến
Em đâu có thể trách anh
Ly cafe của riêng anh
Em mời.Và em uống hộ
Thấy sao đắng chát trong lòng
Coi như là anh đã đến
Vẫn biết là anh chẳng đến
Vẫn biết là anh chẳng yêu
Vẫn biết em còn đêm đó
Em như đã hiểu rất nhiều
Ly cafe em uống cạn
Như đêm cũng đã loãng tan
Anh đừng bao giờ uống nữa
Dù em chỉ ở một mình...
...
(Anh viết bài này sau ngày hôm í.Anh bít, anh hỉu, nhưng anh ko
thể đến.Hi vọng em sẽ đọc và em sẽ hiểu :)...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét